Nép mình và lắng nghe sự yên bình chỉ Hội An mới có
Hội An là một thành phố nhỏ nổi tiếng được nhiều người biết đến với tên gọi “Phố cổ Hội An”. Nằm ở hạ lưu sông Thu Bồn; đây là một trong những điểm nhấn nổi bật nhất của du lịch miền Trung. Với vẻ đẹp dân gian rất đỗi giản dị; nên thơ và đằm thắm trong không gian đậm chất cổ xưa; phố cổ Hội An như một bức tranh lạ độc đáo giữa cuộc sống hiện đại. Đến với Hội An bạn có thể chọn cho mình một khách sạn Hội An gần khu phố cổ; và đắm mình vào không gian kiến trúc – văn hóa truyền thống đa dạng với các làng nghề xưa. Không chỉ có vậy; nơi đây còn lưu giữ nhiều giá trị phi vật thể đồ sộ được UNESCO công nhận.
Đi tìm Hội An
Không khí náo nhiệt, sôi nổi đó đã theo chúng tôi về qua những bức ảnh; chỉ ngồi xem lại cũng cảm thấy rất vui. Nhưng đi đến một nơi mà chỉ cảm thấy “vui” không thì chưa đủ; ít nhất là với khái niệm du lịch của riêng chúng tôi. Thứ cảm giác lưng chừng; nửa vời đó một lần nữa kéo chúng tôi quay lại Hội An sau hai năm.
Từ trung tâm thành phố Đà Nẵng; chúng tôi may mắn được đi nhờ xe của một chú vừa làm quen trên chuyến bay. Lần này chúng tôi chọn ở một nhà dân cách phố cổ; hơn ba cây số gần bến đò Cẩm Thanh. Ba chú cháu phải chạy đi chạy lại mấy vòng mới tìm được con hẻm theo đúng địa chỉ của nhà trọ ghi trên website. Chủ của ngôi nhà này là hai vợ chồng khá trẻ. Anh chồng tên Toàn yêu thích kiến trúc đã dựng lên hai căn phòng ngoài sân để làm nhà nghỉ; còn vợ anh, chị “Tóc Ngắn” ở nhà nội trợ kiêm thêm việc lễ tân đón khách.
Những người ở lại
Tối hôm đó, anh Toàn mang về chiến lợi phẩm của mình sau chuyến đi câu ngoài sông. Chúng tôi nhờ thế được chiêu đãi một bữa cá nướng chấm muối ớt ngon lành; và những câu chuyện về mảnh đất Hội An thân thương của họ. Dĩ nhiên, chúng tôi phải tập làm quen với những khẩu hình tròn vành; và âm sắc hơi nặng của hai anh chị mới có thể hiểu được hết. Mà hình như càng nghe nhiều lại càng thấy dễ thương.
Anh nói rằng anh cũng thấy buồn khi Hội An đang dần mất đi những giá trị bản địa của nó. Nhưng cũng dễ hiểu thôi; ai mà sống nổi trong những ngôi nhà cũ kỹ ấy hoài được. Đa số gia đình địa phương đều lựa chọn bán hoặc cho người nơi khác thuê lại; để kinh doanh khách sạn, hàng lưu niệm hoặc quán cà phê mà theo anh đã phá hỏng hết sự yên bình của phố Hội.
Hội An tôi yêu
Anh cắt nghĩa cho chúng tôi về cái tên Hội An. Người ta dùng nó để đặt tên cho một vùng đất “Hội Nhân”; với sự chung sống thuận hòa của người phương Tây, người Trung Hoa, Nhật Bản và người bản địa; “Hội Thủy” – là nơi giao nhau của ba con sông lớn của xứ Quảng: Thu Bồn, Ô Gia và Chiên Đàn; “Hội Văn” – tiếp nhận, kế thừa văn hóa Chăm và các nước khác trên đường giao thương ngày trước; để rồi bà con cùng “An” hưởng những điều tốt đẹp, thuận hòa. Vậy mà sự thương mại hóa của du lịch đã làm mất đi sự “an yên” đó của quê hương anh. Nhưng gia đình anh vẫn yêu tha thiết cái xứ này; và muốn mọi người cảm nhận Hội An khác hơn như thế. Phật dạy rằng “Bình yên là đến từ bên trong, đừng tìm nó ở bên ngoài”.
Những người yêu thương sẽ ở lại
Ngồi cùng bàn với chúng tôi là một anh Việt kiều từ Anh về. Anh kể rằng anh yêu mảnh đất này đến nỗi phải đến đây cả trăm lần chứ chẳng chơi. Anh nhớ có lần đãng trí để quên cả ba lô ngoài bến xe Hội An; mãi cho đến khi về khách sạn ăn no căng bụng rồi mới sực nhớ ra. Quay lại bến xe dù chẳng một chút hy vọng; anh đã tìm thấy nó tại quán cà phê anh ngồi lúc sáng. Và điều đặc biệt là bác xe ôm lớn tuổi đã ngồi đó để trông cho anh từ sáng; vì sợ có người khác lấy mất. “Người xứ này sống thật thà và hiền lành như vậy đó!”. Chúng tôi cũng muốn “yêu lây” một Hội An theo lời kể đó.
Năm giờ sáng hôm sau, khi vừa có mặt ở trung tâm; chúng tôi đã chính thức phải lòng phố Hội. Những con phố vắng tanh, những ngôi nhà ngói âm dương chợt tỉnh giấc bởi tiếng chổi quét sân của người dân. Tia nắng lấp ló nhảy múa trên mái nhà để lại những vệt sáng loang lổ trên những bức tường vàng hoài cổ. Rồi mặt trời cũng bắt đầu lên cao nhuộm nắng cả thị trấn. Buổi chợ sớm mai nhộn nhịp, rôm rả tiếng cười nói, tiếng mời chào của chị hàng rau, hàng cá đặc sệt chất giọng xứ Quảng tròn trĩnh, dễ thương. Rượt đuổi với mặt trời chán chê, chúng tôi tấp vào một quán lề đường ngay phía sau chùa Cầu Nhật Bản, ăn bún và uống cà phê. Một buổi sáng như vậy, đâu phải dễ có ở Sài Gòn! Buổi sáng Hội An không chỉ đẹp ở phố cổ không thôi.
Yêu cả những khoảnh khắc yên bình
Chúng tôi còn yêu cả bình minh trên cầu Cửa Đại. Nếu mặt trời ở phố cổ chỉ lấp ló dưới những mái ngói âm dương thì mặt trời trên sông rực rỡ hơn nhiều. Ló dạng bởi một thứ ánh sáng tím mê hoặc tại giao tuyến giữa mặt sông và bầu trời, mặt trời dần dần hiện ra tròn xoe, dát màu đỏ cam óng ánh cho cả một dòng sông phẳng lặng. Dòng nước im lìm như tờ chốc chốc lại bị rẽ làm đôi bởi chiếc xuồng nhỏ của ngư dân.
Đứng trên cầu, chúng tôi – những kẻ mơ mộng lang thang được thiên nhiên và con người thết đãi bữa tiệc rạng đông với màu sắc và âm thanh chan hòa, rồi tự hỏi: “Tối nay sao nỡ bay về Sài Gòn đây?”. Chúng tôi đã tìm thấy Hội “An”. Tình yêu đã lớn quá nhanh đến nỗi tôi không thể dễ dàng nhào nắn hay vo viên gói gọn ra để viết. Chẳng biết phải diễn đạt thế nào nữa, chỉ biết rằng về nhà rồi chúng tôi vẫn còn nhỡ mãi nụ cười dễ thương của những cô thợ trong cửa hiệu lồng đèn, tiếng rao bánh mì của chị hàng rong trong phố cổ, tiếng đạp máy rồi tiếng mũi kim tành tạch của hàng may đo lấy liền.
Nguồn : Elle.vn